NHỮNG NGÀY J YÊU DẤU (tt & hết)


NGÀY J THỨ BẢY : 9/09/2009

Hôm nay là ngày hết lệnh tạm giam thứ nhất của mình.
Chị cùng phòng nói rằng mình sẽ được thả vì mình không có tội.

Mình luôn tin là mình không có tội, còn việc được thả hay không thì mình chưa nghĩ tới, bởi mình không muốn trông đợi vào bất cứ điều gì. Nếu mình mất tự do và mình hoàn toàn không chịu chấp nhận sự thật này, điều này có nghĩa, mình sẽ nhanh chóng bị suy sụp bởi đã hy vọng quá nhiều. Mình hoàn toàn không muốn như thế.

Hôm nay mình được gặp chồng mình, vì họ gọi lên chứng kiến việc kiểm tra máy vi tính.

Họ tịch thu ở nhà mình hai cái máy vi tính và một số băng đĩa, đồ đạc cá nhân.
Mất vài tiếng để kiểm tra, và họ không tìm thấy gì trong máy tính của mình.
Mình cũng quen với việc bị niêm phong và lục soát tài liệu trên máy tính, sau lần làm việc với PA38.
Lại hỏi, lại nhắc lại, lại xoay quanh ý thức và nhận định.
Mình xác định là trôi theo dòng nước, mình nhận những gì mình đã làm, chỉ có thế, và hy vọng là nó sẽ không ảnh hưởng gì đến ai.

Ăn trưa, chồng về đi làm, mình thấy lòng thật bình thản, bởi mình xác định việc mình là tự do và ý chí của mình, không liên quan đến chồng hay bất kỳ người nào trong gia đình mình cho nên mình không muốn để cảm giác lưu luyến nó đè bẹp mọi suy nghĩ cá nhân.

Đằng nào thì mình cũng bị bắt rồi, tính tới tính lui cũng chỉ là thiệt hại, vậy tại sao phải tính toán làm gì cho mệt đầu?


15h20 :
Họ đưa cho mình tiếp một tờ giấy khác : Quyết định gia hạn tạm giữ lần 2 - từ 15h00 ngày 9/09/2009 đến 15h00 ngày 12/09/2009.
Mình nhẩm tính, vậy là cũng y chang như anh G. Có lẽ mình sẽ bị giam giữ lâu hơn 9 ngày.
Không buồn cũng chẳng vui.
Mình trở về trại giam trong tinh thần đã được chuẩn bị sẵn.

Có vài người mặc đồ công an nhìn mình theo kiểu dò xét, mình nhìn thẳng vào mắt họ, tại sao mình phải sợ họ khi mình không làm điều gì sai trái?
Mình ngạc nhiên vì phản ứng này của bản thân. Có lẽ mình đang chai lỳ.

Hôm nay, mình suy nghĩ khá nhiều khi họ đề cập đến “yếu tố nước ngoài”. Người Việt Nam sống ở nước ngoài thì không được xem là con Lạc cháu Hồng hay sao? Những người Việt ra đi và luôn đau đáu về Tổ quốc còn đáng trân trọng gấp ngàn lần những người đang sống trên quê hương mà vì lợi ích riêng của cá nhân sẵn sàng bán rẻ tài nguyên của đất nước, bán rẻ danh dự dự và coi thường tương lai của cả dân tộc.

Nếu “yếu tố nước ngoài” đánh động người dân hãy lên tiếng vì vận mệnh của dân tộc thì có gì là sai trái?
Chẳng phải có ai đó đã từng nói rằng, đất nước Việt Nam này là của cả dân tộc chứ chẳng phải của riêng của bất kỳ tôn giáo hay đảng phái nào đó sao???

Mình chợt nhận ra rằng, những người đối thoại với mình, họ luôn cho mình cái quyền nhân danh chính nghĩa. Nếu làm phép so sánh, thì cho đến giờ phút này, ngay trong thời bình, chẳng phải “chính nghĩa sáng ngời” cũng đang đi xin, đi vay và ngửa tay nhận viện trợ từ nước ngoài đó sao?? Bao nhiêu phần trăm của những phần viện trợ đó được sử dụng đúng mục đích???

Ngày thứ Bảy – ngày nhận quyết định gia hạn tạm giữ trôi qua trong những suy nghĩ miên man.--------------------------------

NGÀY J THỨ TÁM : 10/09/2009
Trời đã sáng, mình không biết là mấy giờ, và cả khoảng thời gian mà mình đánh dấu cho những ngày trên cũng là ước lượng chứ không chính xác.
Mình suy nghĩ mãi về việc có người đã hỏi mình "Tại sao mà mình thù ghét công an đến vậy?" - Có lẽ họ tự rút ra kết luận đó sau khi đọc bài viết của mình.
Mình cũng chẳng buồn tranh luận nữa.

Sự thật là mình không thù ghét họ, bởi mỗi người có một công việc, và tính chất của công việc phụ thuộc vào đặc thù của nó.
Họ làm vì cuộc sống, vì quyền lợi, vì mục tiêu cuộc đời của họ.
Làm sao có thể thù ghét những thứ có nguồn gốc, có cội rễ sâu xa như vậy?

Mình đồng ý với một người trong số họ khi ông ta cho rằng "tôi theo cách mạng từ bé, nên tôi không chấp nhận ai nói xấu cách mạng". Đó là lý tưởng, và phàm đã là người phải sống có lý tưởng. Tuy nhiên, mình biết chắc rằng, ông ấy sẽ không lý giải được cho mình những góc khuất của lịch sử, những sự thật mà người ta buộc phải che giấu vì quyền lợi cá nhân của những người thắng cuộc.

Tự nhiên mình nhớ đến truyện “Tuổi thơ dữ dội” của Phùng Quán quá. Mình nhớ, mình đã rất thích đọc quyển sách này cho đến khi mình đủ lớn để nhận ra rằng nó không có thật.. Những đứa trẻ như Mừng, như Kim… liệu có phải là một hình mẫu khác của trí tưởng tượng như Lê Văn Tám hay không??

Lịch sử phải được nhìn nhận bằng sự thật, dù có đau thương, mất mát hay uất hận thì cũng phải viết lại lịch sử bằng sự chân thật vốn có của nó.

Che giấu, bẻ cong lịch sử nhằm phục vụ mưu đồ chính trị là tội ác, là cách cư xử của những người tiểu nhân.

Mà đã là tiểu nhân thì không thể lãnh đạo được dân tộc. Nếu họ đọc được những suy nghĩ này của mình, chắc hẳn họ sẽ không mỉm cười nổi với mình đâu. Mình tin là như vậy.

8h:

Họ đưa mình đi lăn tay và chụp hình. Mình ngạc nhiên và thắc mắc vì mình đang bị tạm giữ. Và họ giải thích rằng theo quy định của trại giam họ buộc phải làm thế.
Cán bộ trại giam một lần nữa khẳng định : mình thật là dại dột, mình đã tự bôi đen vào lý lịch của mình.
Lần thứ n họ nhắc cho mình nhớ, mình thật là dại dột.

8h30 :

Lại đi cung.
Họ muốn mình viết lại bản tường trình, vì theo họ bản hôm qua mình viết chưa thuyết phục lắm, viết ngắn quá.
Ừ thì viết, đằng nào mà mình chẳng đang ở trong tù, viết thêm một bản tường trình nữa thì chắc tội cũng chẳng nặng thêm mấy.
Có ba điều mình phải xác định là :

1- Mình bị lôi kéo, lợi dụng.
2- Mình chủ quan, không tìm hiểu động cơ, âm mưu chính trị sâu xa của các thế lực thù địch.
3- Cam kết không viết blog nữa.

Trong đầu mình cứ lấn cấn hoài chuyện không viết blog, buồn nhỉ!
Nếu phải đánh đổi tất cả để về với Nấm, mạng mình mình còn không tiếc thì tiếc gì cái blog?? Mình đã nghĩ như vậy, nhưng lúc viết cam kết mình cảm nhận được lòng mình chùng xuống lạ lùng.
Dù sao đi nữa, mình không còn có sự lựa chọn.

Buổi chiều mình được họ cho phép gặp gia đình, là mẹ và chồng, mình dứt khoát không gặp Nấm, bởi mình biết, nếu nhìn thấy con lúc này, cái vỏ bọc cứng rắn của mình sẽ bị sụp đổ, mình sẽ đau đớn hơn bao giờ hết khi nhìn vào mắt con.
Gặp mẹ, cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng, nó như con quái vật tồn tại ngay trong lòng mình hằng đêm và giờ đây là lúc nó trỗi dậy tàn phá cơ thể mình, tàn phá tinh thần mình.
Mình muốn mẹ biết mình khỏe, mình ổn.
Chỉ vậy thôi.

Trở về phòng giam, mình yêu cầu được đem thêm quần áo vào, họ không cho. Tính đến hôm nay, ngày thứ 8 trong tù, mình có hai bộ đồ để thay đổi.
----------------------------------

NGÀY J THỨ CHÍN : 11/09/2009

7h:
Lại ra ngoài công an tỉnh đi cung.
Hôm nay không tra hỏi, chỉ nói chuyện và làm công tác tư tưởng.
Họ đề nghị mình đọc bản tường trình để quay phim, và theo đề nghị thì mình sẽ không cầm giấy đọc, họ sẽ ngồi phía bên kia bàn để cầm giúp mình.
Họ yêu cầu mình đọc chậm và thật tự nhiên.
Mình cũng cố hết sức để hợp tác.
Tự nhiên trong lúc đọc, mình nghĩ đến anh Định, nghĩ đến Trung, mình hiểu cảm giác mà họ đã trải qua.
Mình xác định là mình không có con đường, không có lý tưởng để đấu tranh, nhưng những khó khăn mà mình phải đối mặt và trải qua những ngày gần đây thật là khủng khiếp.
Mình hiểu, họ chắc hẳn đã rất khó khăn để đi đến quyết định cuối cùng.
Một điều lạ lùng là những ngày gần đây, mình không thấy mệt mỏi với không khí trong phòng giam nữa.
Có vẻ như mình đã chấp nhận sự thật là mình đang ở trong tù.
Mình thấy bình thản và yên ổn hơn những ngày trước rất nhiều.


Trở về trại giam, chị cùng phòng vẫn đợi cơm mình.
Mình và chị nói chuyện nhiều về quá khứ, về tương lai.
Chị đặt ra giả thiết, nếu có ai để máy ghi âm và máy quay phim trong phòng, hẳn họ sẽ buồn cười vì những câu chuyện của mình.
Có một điều mà chị và mình cùng nhắc lại với nhau rằng, đã vào chốn này, nếu là con người thì phải biết thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Mỗi người một hoàn cảnh. Vào chốn này mà còn ghen ghét, hiềm khích thì cuộc sống quả là địa ngục.
Thật lòng là mình rất thương chị, một gia đình yên ổn hạnh phúc bỗng chốc tuột khỏi tầm tay chị vì những tính toán sai lầm.
Chị hẹn với mình, nếu có ngày gặp lại, nhất định mình sẽ vận dụng toàn bộ kiến thức du lịch mà mình đã trải nghiệm để đưa chị đi tham quan cho sướng cuộc đời.
Mình đã hứa và nhất định là mình sẽ giữ lời.
Trong phòng giam, đêm thật dài, ngày mai là ngày hết hạn tạm giữ. Chắc hẳn họ sẽ đưa thêm một cái lệnh nào đó, chị nói rằng, hết hai lệnh tạm giữ là đến lệnh tạm giam, ngày mai mình nhất định được thả.
Mình đâu có tội gì đâu.
Mình không muốn nghĩ đến điều này, bởi mình không thích suy đoán.
Mình tập trung tinh thần vào việc tự an ủi mình học cách chấp nhận việc sẽ xảy ra.
Ngày mai, dù có thế nào đi nữa thì mình vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận.
Và ngày mai, nhất định mình phải yêu cầu gặp gia đình để hỏi về vấn đề luật sư.
Mình sẽ phản kháng vào ngày mai.

Giờ này, ở ngoài kia, mọi người đang làm gì nhỉ??
---------------------

NGÀY J THỨ MƯỜI : 12/09/2009

Trời mờ sáng, mình không ngủ được nên dậy và bắt đầu đi lại.
Mình ngồi và bắt đầu suy ngẫm lời Chúa.
Mình cầu nguyện và tin rằng dù gánh có nặng thế nào đi nữa thì Chúa cũng sẽ không bỏ rơi mình.
Mình thấy mình tự tin đến lạ.


Trời trưa, im ắng, hôm nay ngày đầu tiên không đi cung.
Chị lại an ủi mình, rằng em sẽ được thả vì em không có tội.

Mình thấy thương chị quá, những ngày qua nếu không có chị, có lẽ sẽ rất khó khăn.
Hai chị em bắt đầu ăn trưa với nhau, mấy bạn phòng bên cũng hỏi thăm về mình.
Thật là kỳ lạ, họ không ghét mình, mà xét cho cùng thì mình cũng đâu có làm gì tội lỗi với họ.
Chị hỏi mình rằng "ra tù em có phản đối Trung Quốc" nữa không?
Mình nhắc lại rằng : em sẽ phản đối đến cùng, cả việc khai thác bauxite nữa.
Nếu nhà nước không cho phản đối thì sáng nào thức dậy em cũng sẽ nhìn vô gương để tự nhắc mình rằng em không đồng ý với điều đó.
Vậy thì em sẽ bị bắt dài dài – chị nói.
Có lẽ là như vậy thật.

Nhưng đó là số phận, nếu em không làm những chuyện đó thì em sẽ là một người khác chứ không phải là em bây giờ. Chị cũng đồng ý với mình rằng, định mệnh là thứ có thật, và không ai chạy trốn được khỏi định mệnh của mình.

Ngày hôm nay sao quá dài, mình đếm từng vạt nắng trên ô thông gió và nằm đoán giờ.
1..2..3..4..5.. không biết đến số bao nhiêu nữa thì cả mình và chị chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ là buổi trưa hay đầu giờ chiều nhỉ?

14h20 :
Cửa mở, và có người yêu cầu mình mang đồ ra.
Hai chị em chỉ kịp ôm nhau thật chặt mà không kịp nói gì.
Chị xiết tay mình.

Ra ngoài đã có sẵn hai người đứng chờ mình, họ đợi mình làm thủ tục lấy đồ đạc và tiền ký gửi. Mình nhận lại mọi thứ mà không buồn kiểm tra.
Mình không tin là họ thả mình, lỡ họ đem mình qua chỗ khác nhốt thì sao?
Đừng vui mừng quá sớm, phải tỉnh thức.

Hai người đi xe máy chở mình về đến công an tỉnh.
Họ gọi mẹ mình đến và đưa quyết định trả tự do.
Họ nhắc nhở mình về chuyện viết lách và tham gia hội nhóm.

Mình chả thấy vui sướng hay mừng rỡ gì cả.
Mình ngạc nhiên vì lúc bị bắt mình không tin đó là sự thật và bây giờ khi được trả tự do mình cũng lại một phen ngỡ ngàng nữa.
Cứ như một trò chơi vậy đó.

Vậy là mình đã tự do sau 9 đêm 10 ngày trong tù.

Mẹ vui mừng đến chảy nước mắt.
Hai mẹ con ra về và ghé nhà thờ cầu nguyện.

Mọi người vui mừng, gia đình vui mừng, lại có người hàng xóm chảy nước mắt khi ôm lấy mình.
Họ thực sự khiến mình tin rằng mình không có tội.

Mình ôm Nấm trong lòng và cảm xúc vỡ òa.
Mình biết tình yêu mình dành cho con lớn lao lắm, chỉ có nghĩ đến con, đến tương lai của con mình mới có đủ tỉnh táo và can đảm như lúc này.
Vậy là mình đã tự do.
-----------------------------

LỜI KẾT :

Giờ đây, ngồi trước máy vi tính để gõ lại những dòng này, mình không thể nào hiểu nổi được hai chữ tự do trong "quyết định trao trả tự do" mà mình được nhận.
Tự do là quyền vi hiến của con người, đâu phải là thứ tự do được ban phát???
Tự do nếu được ban phát cho con người có khác nào thứ tự do giành cho những con chim trong lồng kiểng kia? Tự do có hạn định???
Nếu mình có tự do, tại sao mình phải ứa nước mắt, khi viết bức thư chia tay bạn bè blog?
Nếu mình có tự do lựa chọn sao mình phải bật khóc khi tuyên bố mình rút lui khỏi cuộc chơi?
Nếu mình có tự do tại sao mình lại cảm thấy uất ức và nghẹn đắng?
Thật sự là mình không hối hận bởi những gì đã trải qua, bởi mình tin đó là định mệnh của mình. Mình đã làm hết sức tại từng thời điểm, phần của mình, việc của mình, lương tâm của mình không bị cắn rứt. Hẳn mỗi người lúc sống cũng chỉ mong có thế.

Bạn bè thân mến!
Tôi đã nói, tôi không phải là một anh hùng, bởi vậy đừng ai đặt hy vọng hay kỳ vọng vào bản thân tôi quá nhiều. Chắc chắn là tôi sẽ làm mọi người thất vọng, xin thứ lỗi cho tôi về việc này.

Sau những gì đã xảy ra tôi mong rằng, mọi người nên bình tĩnh, sáng suốt và thật khách quan trước những việc làm và những hành động của người khác.
Chúng ta không phải là họ, và họ không thể nào là chúng ta, bởi thế việc nhào nặn nên một anh hùng nó sẽ chúng ta thấy nản lòng khi người được tuyên xưng không đáp ứng kỳ vọng.
Những người dám nói và dám làm theo lương tâm mình, hẳn sẽ không bao giờ trông đợi hay cầu cạnh bất kỳ một danh xưng ảo nào.
Tôi hy vọng mọi người hiểu điều đó.

Sau những gì đã xảy ra, tôi thực sự tự hào rằng mình đã có những người bạn hay nói đúng hơn là những người anh, người chị thật sự tuyệt vời trong thế giới ảo này. Và tôi muốn cám ơn họ vì những nổ lực, những cố gắng, những chia sẻ ân tình mà mọi người đã dành cho tôi, cho gia đình tôi trong những ngày biến cố đó.
Những người bạn thật sự của tôi, là những người hiểu rằng đâu là cách bày tỏ sự đồng cảm với tôi lớn lao nhất mà không cần phải sử dụng đến ngôn từ hay danh xưng nào.
Tôi đã đi, đã gặp và đã kết bạn với những người như thế.
Xin được cám ơn và cầu chúc những điều tốt đẹp đến với mọi người.

Lời cuối cùng tôi muốn nhắn gửi đến mọi người thông qua nhật ký của chuỗi ngày J này chính là nguyên nhân thôi thúc tôi ghi lại những gì đã xảy ra. Không phải để lấy điểm hay lập công như nhiều người đã và đang “truy tặng” tôi. Động cơ nếu có của tôi, đó là quyền được suy nghĩ và bày tỏ suy nghĩ của mình thông qua con chữ.

Những gì đã xảy ra là do tôi đã suy nghĩ, đã hành động. Tôi không hề trách móc hay đổ lỗi cho bất kỳ ai trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhưng tôi coi thường và nhổ toẹt vào những người đang nhân danh nghề nghiệp của mình để làm phiền bạn bè tôi, làm phiền những người thương yêu tôi.

Tôi cũng biết mình hoàn toàn mất tự do khi các phương tiện liên lạc cá nhân đều bị đặt dưới sự kiểm soát vô hình.
Tôi biết mình hoàn toàn không được tôn trọng khi không được bảo đảm thông tin cá nhân khi ký kết bất kỳ hợp đồng nào với các nhà cung cấp dịch vụ viễn thông, dịch vụ ngân hàng… Đó là sự thật ở một nơi đầy chính nghĩa sáng ngời như nơi tôi đang sống.

Mới đây, bạn tôi đã từng trách khéo tôi rằng “ Vì những người ham viết như mầy, mà tao bị chặn Facebook”.
Tôi viết tiếp để bạn tôi biết rằng : Chúng ta có quyền đòi hỏi tự do cho mình, thay vì loay hoay đi tìm người ban phát tự do.
Thay vì trách cứ tôi, lẽ ra bạn phải tự hỏi, tại sao họ lại lấy đi quyền tự do của bạn?
Tôi – và những người như tôi không có lỗi. Điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và bạn đó là sự tự do trong suy nghĩ độc lập.
Tôi viết để chính bản thân tôi biết rằng : mình vẫn sống và đang trưởng thành.
Mẹ Nấm




1 comments:

  1. Đả hứa phải giử lời đồ thất hứa .

    ReplyDelete